We Don’t Buy Things - We Buy Feelings 🍃
This story is part of my authentic healing journey

🌿 When Buying Isn’t About the Things Anymore
I decided to clear out my closet the other day. And as I pulled everything out, I just… stopped.
I sat down on the floor, surrounded by a pile of clothes—some still had the tags on, some I didn't even remember buying, and so many I'd never worn. In that moment, a question popped into my head: "Am I buying this to use it, or am I buying it to feel less empty?"
That question really made me pause.
I used to think I only bought things I truly needed or loved. But lately, I've realized... some of my purchases weren't about need at all. They were about feeling something.
Are we even really buying the thing anymore?
1. The Temporary Dopamine Hit: The Quick Fix
Let's be honest: that feeling of "checking out" an item you've been dreaming of feels amazing. Scientifically, that's our brain's reward system lighting up. We get a "reward"—a hit of dopamine, the neurotransmitter of anticipation and pleasure.
The interesting part? Dopamine spikes not when we have it, but right before we do. This is why the "wanting" often feels stronger than the "having."
When life feels dull or stressful, our brain looks for a "quick reward." And shopping is the perfect instant fix. But the dopamine comes fast, and it leaves just as quickly. And to feel that rush again, we... start wanting more.
2. The Psychological Trap: "This Will Make Me Better"
It gets more complicated when we're staring at something similar to what we already own.
Our logic says, "You don't need this." But our emotions whisper, "But this one has a newer cut, a softer color... what if I miss out?"
It’s not about missing out on a thing — it’s about missing out on who we think we could become. Our brain is always comparing our "current self" with a "potential future self."
In this case, the new item represents a possibility: "I could be prettier / more confident / feel newer." We're not buying the pants. We're buying the possibility of being better.
3. The Real Problem: "What’s Causing the Fever?"
Choosing to "shop less" or "be more mindful" is only a surface-level fix.
It's like taking medicine to lower a fever. The fever goes down, but the question remains: What caused the fever in the first place?
This is the real knot. We're falling into a big trap: We are using a MATERIAL solution (shopping) to try and heal an EMOTIONAL wound.
The truth is, we don't lack clothes. We are lacking three invisible things that are fundamental to being human:
We lack a Sense of Belonging: Humans are social creatures. For thousands of years, we lived in tribes and villages. We knew who we were because we knew where we belonged. Today, we live in "boxes" (apartments, offices) and connect through "screens." We're hyper-connected, yet deeply lonely. Shopping gives us the illusion of belonging — “I’m one of those who wear Brand X.” But that sense of belonging is fragile. It fades the moment the trend does.
We lack a Sense of Self: Consumer society subtly teaches us: "You are what you own." Instead of building our identity from the inside (our character, our skills, our values), we use material things to define ourselves. "I'm a minimalist" (buying beige), "I'm sophisticated" (buying luxury). It's a very fragile identity.
We lack a Sense of Meaning & Validation: Our jobs can be exhausting, our bosses may not recognize us, life feels blurry. Shopping is one of the few things that gives us an immediate result. Click, pay, the package arrives. It's instant validation, an illusion of "control" and "purpose"—"at least I accomplished this."
That’s when I realized: the problem isn't buying or not buying. The problem is that we are using things to say what our hearts are missing.
4. The Real Solution: Healing What We Actually Lack
If we understand the root cause, the "deep solution" isn't just "stop shopping." It's a journey of finding healthy replacements to fill those voids from the inside out.
It's a shift.
We can't fill an emptiness with new things, but we can heal it with real experiences. And that journey begins when we shift how we live:
a. From Consumption to Creation This is the antidote to a fragile identity. When you consume (buy things, scroll social media), you are passive. But when you create (write a blog post, cook a new meal, paint, learn a skill), you are an active creator. The pride you feel from making something builds a core identity that no purchase ever can.
b. From Collection to Connection This is the antidote to loneliness. Next time you feel empty and want to browse online stores, use that 15 minutes to make a deep call (not a text) to an old friend. Invest your money and time in shared experiences (a picnic, a class) instead of solo possessions. Those memories and connections are what actually fill the void, not objects.
c. From More to Enough This is the antidote to meaninglessness and comparison. Instead of constantly looking for the "better version" outside, practice gratitude and mindfulness for what you have. The deepest solution is realizing: You are already enough. Your worth isn't in the item you're about to buy.
Closing Thoughts 🌙
None of us are perfect. There will always be days we buy something based on emotion. The point isn't to deny that feeling, but to befriend it.
Shopping can be a joy—and that joy is valid.
But if we find ourselves buying just to fill a void, that's our cue to stop and ask: "What does this emptiness really belong to? And how can I heal it in a way that lasts?"
If you read this far and found yourself nodding along, thank you for being here. We’re all on this journey — learning to observe, to slow down, and to heal through what truly touches the heart 🌷
And maybe, true happiness doesn't come from getting more, but from the moment we realize... we are enough.
Because sometimes, peace isn't found in what we hold onto, but in the moment we find the courage to gently let go. 🌿
🌱🌱🌱🌱🌱
🌸 When buying isn’t about the things anymore… (Khi mua sắm không còn là vì món đồ)
Dạo gần đây mình có một buổi "đại tu" lại tủ quần áo. Và khi lôi mọi thứ ra, mình đã thật sự sững lại.
Mình ngồi bệt xuống sàn, giữa một đống quần áo—một vài món vẫn còn nguyên tag, vài món thậm chí mình không nhớ là đã mua, và rất nhiều món chưa từng được mặc. Chính lúc đó, một câu hỏi chợt lóe lên trong đầu: “Mình mua để dùng hay mua để cảm thấy bớt trống?”
Câu hỏi đó làm mình dừng lại thật sự.
Mình từng nghĩ mình chỉ mua những thứ cần và thật sự thích. Nhưng dạo này, mình nhận ra, có những món mình mua không vì cần – mà chỉ vì muốn cảm thấy gì đó.
Chúng ta bắt đầu nhìn sâu hơn vào những cú "click" chuột và những lần quẹt thẻ vội vã. Phải chăng, chúng ta không thực sự mua một món đồ?
1. Cú "dopamine" tạm bợ: Phần thưởng tức thời
Hãy thành thật: cảm giác "chốt đơn" một món đồ mình ao ước thật sự rất tuyệt. Về mặt khoa học, đó là khi não bộ kích hoạt hệ thống phần thưởng. Chúng ta được "thưởng" một liều dopamine—chất dẫn truyền thần kinh của sự mong đợi và hưng phấn.
Điều thú vị là, dopamine tăng mạnh nhất khi chúng ta sắp có được thứ mình muốn, chứ không phải khi thật sự sở hữu nó. Đây là lý do cảm giác "rất muốn mua" thường mạnh hơn cảm giác "thật vui khi đã mua".
Khi cuộc sống đơn điệu hoặc áp lực, bộ não sẽ tìm kiếm một "phần thưởng nhanh". Và mua sắm là giải pháp tức thời hoàn hảo. Nhưng dopamine đến nhanh, rồi cũng đi nhanh. Và để tìm lại cảm giác đó, chúng ta... lại muốn mua tiếp.
2. Chiếc bẫy tâm lý: "Nếu có cái này, mình sẽ tốt hơn"
Điều này càng phức tạp hơn khi chúng ta đứng trước một món đồ tương tự như món mình đã có.
Lý trí nói: "Không cần thêm nữa đâu." Nhưng cảm xúc thì thầm: "Nhưng cái này dáng mới hơn, màu dịu hơn... lỡ sau này hết thì sao?"
Đây không chỉ là FOMO (Sợ bỏ lỡ). Nó sâu sắc hơn thế. Đó là nỗi sợ bỏ lỡ một phiên bản tốt hơn của chính mình. Não người luôn so sánh "phiên bản hiện tại" với "phiên bản có thể tốt hơn".
Trong trường hợp này, món đồ mới tượng trưng cho một khả năng: "Mình có thể trở nên xinh hơn / tự tin hơn / cảm thấy mới mẻ hơn." Chúng ta không mua cái quần. Chúng ta đang "mua khả năng trở nên tốt hơn".
3. Nút thắt thật sự: "Cái gì gây ra cơn sốt?"
Chọn lọc mua sắm hay ngưng mua sắm – đó mới chỉ là hành động bề mặt.
Giống như khi ta bị sốt, và chỉ uống thuốc hạ sốt.
Cơn sốt hạ xuống, nhưng câu hỏi vẫn còn đó: Điều gì đã khiến mình sốt ngay từ đầu?
Đây chính là nút thắt của vấn đề. Chúng ta đang rơi vào một cái bẫy lớn: Chúng ta đang dùng một giải pháp VẬT CHẤT (mua sắm) để cố gắng chữa lành một vết thương TINH THẦN.
Sự thật là, chúng ta không thiếu quần áo. Chúng ta đang thiếu ba thứ vô hình, nhưng lại là nền tảng của một con người:
Chúng ta thiếu "Cảm giác thuộc về" (Sense of Belonging): Con người là sinh vật xã hội. Trong hàng ngàn năm, chúng ta sống trong các bộ lạc, làng mạc, cộng đồng. Chúng ta biết mình là ai vì chúng ta biết mình thuộc về đâu. Ngày nay, chúng ta sống trong các "hộp" (căn hộ, văn phòng) và kết nối qua "màn hình". Chúng ta siêu kết nối, nhưng lại cô đơn sâu sắc. Mua sắm tạo ra một ảo giác về sự thuộc về. "Tôi thuộc về nhóm những người mặc brand X". Nó là một sự thay thế yếu ớt cho kết nối cộng đồng thực sự.
Chúng ta thiếu "Danh tính tự thân" (Sense of Self): Xã hội tiêu dùng đang ngầm "dạy" chúng ta rằng: "Bạn là những gì bạn sở hữu." Thay vì xây dựng danh tính từ nội tại (nhân cách, trí tuệ, kỹ năng), chúng ta dùng vật chất để định nghĩa mình. "Tôi là người sành điệu" (mua đồ hiệu), "Tôi là người tối giản" (mua đồ beige). Đây là một danh tính rất mong manh.
Chúng ta thiếu "Ý nghĩa" và "Sự ghi nhận" (Sense of Meaning & Validation): Công việc có thể mệt mỏi, sếp không ghi nhận, cuộc sống thì mông lung. Mua sắm là một trong số ít những việc cho ta kết quả ngay lập tức. Click, trả tiền, hàng về. Nó là một sự "ghi nhận" tức thời, một ảo giác về "sự kiểm soát" và "ý nghĩa" rằng "ít nhất mình cũng hoàn thành được việc này".
Đến đây, mình hiểu ra: vấn đề không nằm ở việc mua hay không mua, mà ở chỗ — ta đang dùng ‘món đồ’ để nói thay cho điều gì trong lòng.
4. Giải pháp từ gốc: Chữa lành những "thiếu hụt" thật sự
Nếu đã hiểu gốc rễ, "giải pháp sâu" thực sự không phải là "ngừng mua sắm". Đó là một hành trình "thay thế" lành mạnh để lấp đầy những khoảng trống đó từ bên trong.
Nó là một sự chuyển dịch:
Chúng ta không thể lấp đầy sự trống rỗng bằng những món đồ mới,
nhưng ta có thể chữa lành nó bằng những trải nghiệm thật.
Và hành trình ấy bắt đầu khi ta thay đổi cách mình sống mỗi ngày
Từ "Tiêu thụ" sang "Sáng tạo" (Creation > Consumption)
Đây là giải pháp cho "Danh tính tự thân". Khi bạn tiêu thụ (mua đồ, lướt mạng xã hội), bạn là người tiếp nhận bị động. Nhưng khi bạn sáng tạo (viết một bài blog, nấu một món ăn ngon, vẽ một bức tranh, học một kỹ năng mới), bạn là người chủ động tạo ra giá trị.
Cảm giác hãnh diện khi làm ra một thứ gì đó sẽ xây dựng một "danh tính nội tại" bền vững hơn ngàn lần việc bạn mua một món đồ.
Từ "Sở hữu" sang "Kết nối" (Connection > Collection)
Đây là giải pháp cho "Cảm giác thuộc về". Lần tới khi bạn thấy trống rỗng và muốn lướt shop, hãy dùng 15 phút đó để gọi một cuộc gọi sâu (không phải nhắn tin) cho một người bạn cũ. Hãy đầu tư tiền bạc và thời gian vào trải nghiệm chung (một buổi dã ngoại, một lớp học) thay vì vật chất riêng. Những ký ức và kết nối đó mới là thứ lấp đầy sự cô đơn, chứ không phải đồ vật.
Từ "Nhiều hơn" sang "Đã đủ" (More > Enough)
Đây là giải pháp cho "Ý nghĩa" và sự so sánh. Thay vì liên tục tìm kiếm "phiên bản tốt hơn" ở bên ngoài, hãy thực hành lòng biết ơn và chánh niệm với những gì đang có. Giải pháp sâu sắc nhất là nhận ra: Bạn đã đủ rồi. Giá trị của bạn không nằm ở món đồ bạn sắp mua.
Và rồi...
Không ai trong chúng ta là hoàn hảo. Sẽ luôn có những ngày chúng ta mua vì cảm xúc. Điều quan trọng không phải là chối bỏ cảm xúc đó, mà là làm bạn với nó.
Mua sắm đôi khi là niềm vui—và niềm vui ấy hoàn toàn xứng đáng.
Nhưng nếu ta thấy mình mua chỉ để lấp một khoảng trống, thì đó là lúc dừng lại và tự hỏi: “Khoảng trống này thực sự thuộc về điều gì? Và mình có thể chữa lành nó bằng cách nào bền vững hơn?
Nếu bạn đọc đến đây và thấy gật gù, mình biết ơn bạn đã đồng hành. Chúng ta đều đang trên hành trình ấy—cùng nhau quan sát, chậm lại, và học cách chữa lành bằng những điều thực sự chạm tới trái tim. 🌷✨
Và có lẽ, hạnh phúc thật sự không đến từ việc có thêm, mà từ lúc ta nhận ra — mình đã đủ.
Vì đôi khi, bình yên không nằm trong những gì ta nắm giữ, mà ở khoảnh khắc ta đủ can đảm để buông nhẹ
Did this healing story resonate?
Your healing journey matters too. Share your own story or connect with me. Together, we create a supportive community where authentic healing can flourish.
🤗 Remember: Your healing journey is unique and valuable