🌿 After the Rain, the Sky Clears
This story is part of my authentic healing journey

I used to think that resting meant being lazy — until my body couldn’t take it anymore.
A few days ago, I went through a terrible fever. My head was pounding, my body burned hot and then cold, my eyes ached, and my mind spun endlessly. Everything — work, deadlines, study plans — came to a halt. I felt restless, as if I was wasting time, yet too exhausted to do anything.
Whenever I felt slightly better, I’d push myself to open my laptop or scroll on my phone. But within minutes, my head would ache, my eyes throb, and my energy vanish. I told myself, “Don’t be lazy, get up, do something.” But even when I tried, I still felt drained, unfocused, dizzy. Then I realized — I wasn’t lazy, I was just not healed yet.
I’d been too harsh on myself, believing that resting meant losing motivation. But rest isn’t weakness — it’s survival.
Eventually, I accepted it: “I’m tired. I need to rest.” My body had reached its limit, and the only thing I could — and should — do was to sleep, breathe, and let myself recover.
Every time I fall sick, I’m reminded of how priceless health truly is. We often ignore the SOS signals our bodies send until one day, they shut down completely. When that happens, deadlines don’t matter. Even a high-paying job or big project becomes meaningless — because nothing matters if your body can’t keep up.
To chase dreams, to love, to grow — you need your health first. We can’t be strong all the time. Some days, just breathing is already an act of courage. But it’s those fragile days that teach us how to be gentle with ourselves.
This isn’t my first time being sick. I’ve had many “wake-up calls” before — moments when I promised to take better care of myself, only to get swept back into the chaos of work and ambition. Until my body speaks again, louder this time…
There’s a Chinese saying: “不见棺材不掉泪” (bù jiàn guān cái bù diào lèi) — literally, “You don’t shed tears until you see the coffin.” We humans are stubborn — we don’t listen to warnings until it’s too late.
So today, I just want to remind both you and myself — Love your body as deeply as you love your dreams. If you’re tired, remember: peace is also an achievement. Let yourself rest, breathe, and simply be. 🌸
I’m grateful — to still be here, alive, with a body that keeps going with me through every storm, quietly, faithfully, even when I forget to thank it. 💛
--------
🌿 Sau cơn mưa, trời lại sáng
Mình từng nghĩ nghỉ ngơi là lười biếng… cho đến khi cơ thể không chịu nổi nữa.
Mấy ngày vừa qua, mình trải qua một đợt ốm sốt li bì — đầu đau như muốn nổ tung, người lúc nóng lúc lạnh, mắt nhức, đầu óc quay cuồng. Bao nhiêu công việc, deadline, kế hoạch học tập đều bị ngưng trệ. Cảm giác “rảnh rỗi nhưng không làm được gì” khiến mình vừa bức bối vừa bất lực.
Cứ mỗi khi thấy đỡ hơn một chút, mình lại cố ngồi dậy mở laptop, hoặc cầm điện thoại làm việc. Nhưng chỉ sau vài phút, mắt đau rát, đầu lại nhói, cơ thể kiệt sức. Thế rồi mình trách bản thân: “Sao lại yếu đuối thế này? Phải cố lên chứ!” — nhưng càng cố, mình càng mệt.
Mình thử tập thể dục để “vượt qua”, nhưng không, cơ thể phản ứng ngay: choáng váng, tim đập nhanh, chân đứng không vững. Lúc đó mình mới nhận ra — mình chưa hề hồi phục, chỉ đang ép mình vượt quá giới hạn.
Có lẽ mình đã quá khắt khe với bản thân. Mình luôn sợ “nuông chiều” sẽ khiến mình lười biếng, mất đi sự nhiệt huyết. Nhưng thật ra, nghỉ ngơi không phải là yếu đuối — đó là cách để tồn tại và tiếp tục.
Rồi mình chấp nhận: “Mình thật sự mệt, mình cần nghỉ.” Cơ thể không còn cho phép, đầu óc mệt rã rời, và việc duy nhất mình nên làm… là ngủ, thở, và hồi phục.
Mỗi lần ốm, mình lại thấm thía hơn giá trị của sức khỏe — điều tưởng chừng hiển nhiên nhưng luôn bị bỏ quên giữa guồng quay cuộc sống. Nhiều khi, cơ thể đã gửi tín hiệu SOS từ lâu mà ta chẳng để ý, cho đến khi nó burn out, ta mới sợ hãi nhận ra:
Deadline có thể dời, tiền có thể kiếm lại, nhưng sức khỏe — một khi mất đi, sẽ không dễ lấy lại được.
Có sức khỏe, mới có thể theo đuổi đam mê, chăm sóc người mình thương, và sống trọn với điều mình yêu. Chúng ta không thể luôn mạnh mẽ. Có những ngày, chỉ cần thở thôi cũng đã là một nỗ lực. Nhưng chính những ngày yếu mềm đó, lại dạy mình cách dịu dàng hơn với chính mình.
Từ bé đến giờ, đây không phải lần đầu mình ốm. Lần nào cũng hứa sẽ chăm sóc bản thân hơn, nhưng rồi vẫn bị cuốn vào vòng xoáy công việc, học tập, deadline, tham vọng. Cho đến khi cơ thể lên tiếng một lần nữa…
Thành ngữ Trung Quốc có câu rằng: “不见棺材不掉泪” (bù jiàn guān cái bù diào lèi) — nghĩa là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Chúng ta thường cứng đầu, luôn nghĩ mình vẫn ổn, cho đến khi cơ thể không còn đứng vững nữa mới chịu nhận ra sự thật.
Vì vậy, hôm nay, mình chỉ muốn nói điều này — hãy yêu cơ thể bạn như cách bạn yêu ước mơ của mình. Nếu hôm nay bạn mệt, hãy nhớ rằng bình yên cũng là một dạng thành tựu. Hãy để bản thân được thở, được yếu, được nghỉ — vì đó là khởi đầu cho mọi hành trình mới. 🌸
Biết ơn vì mình vẫn còn ở đây, còn được sống, và có một cơ thể luôn âm thầm đồng hành — dù mệt, vẫn cố gắng cùng mình trên con đường này. 💛
💭 *“Rest is not a waste of time.
It’s how your body and soul whisper: I’m healing.”* 🌿
Did this healing story resonate?
Your healing journey matters too. Share your own story or connect with me. Together, we create a supportive community where authentic healing can flourish.
🤗 Remember: Your healing journey is unique and valuable