November 2, 2025Healing Story

A Quiet Goodbye, for Grandpa, with love 🖤

This story is part of my authentic healing journey

ChatGPT Image Nov 3, 2025 at 05 15 30 PM

Grandpa, Rest in Peace 🌿

Last week, my family bid farewell to my grandfather — our gentle pillar through generations. It’s hard to describe the feeling. Everything seemed ordinary until the Messenger ringtone broke the silence. My sister called from the hospital — Grandpa was ill, moved to a special care room, and no one was allowed inside. All I could do was whisper a prayer and rush to book a ride home.

Later that afternoon, she called again. This time, she was inside the room. Grandpa groaned in pain, unable to keep food down. They had to use a feeding tube. My heart sank. I just wished he could get better, to see another sunrise.

By evening, she called once more. Everyone was there — my parents, my uncles, my aunts — standing quietly outside his room. My sister said softly, “He just had some milk. I think he’s okay now.” I breathed out, relieved. He was old, yes — recovering from dengue and a fall — but usually, he was strong. He still swept the yard, did small chores, remembered every face. His eyes were dim, his hearing weak, yet his spirit was bright. “Please, let him get better,” I prayed.

That night, I turned off my phone and told myself: tomorrow, I’ll see him.

But the next morning, when I opened Facebook, my heart froze — white lotuses on black backgrounds filled my feed. My sister’s messages were gone; two missed calls waited. I knew. Grandpa had left us — quietly, tenderly. He was 99. He was born in the Year of the Dragon — the same as me. Every time we met, he’d smile and say, “You and Grandpa share the same sign — both Dragons.”

---

Years ago, when Grandma passed, I was also on my way home. They had told me she was ill — by the time I arrived, the altar was already set. This time, I didn’t cry as much. I told myself, birth, aging, sickness, and death — the natural flow of life. Still, when I saw him lying there, so peaceful, as if asleep, my heart broke all over again. He looked beautiful — but his hands were cold, his chest still. “Even knowing he was weak, that goodbye felt like losing a piece of my childhood.”

When I think of him, memories rush back — the smell of boiled sweet potatoes, the sound of the broom on dry leaves. As a child, I lived next door. He and Grandma were the keepers of my small world. When my parents worked, I stayed with them. Whenever he had candy, he’d walk over with his cane and call, “For little Chi, for little Hiep.” During national holidays, he’d come to watch the parade on TV with us. He loved telling stories of his youth — of simple days, full of work and laughter.

Those images — Grandpa sweeping, Grandma sitting by the fire — live deep in my memory. Ordinary, yet precious beyond words.

---

Our family hasn’t always been close. Old misunderstandings lingered; pride built walls. After Grandma passed, my uncle took Grandpa home to care for him. I was grateful — Grandpa had someone to talk to, someone nearby. But tension grew, and visits grew fewer. I know Grandpa felt lonely. I was too young to do anything — all I could do was pray silently: May he be healthy, wherever he is.

During the funeral, when I saw my father, uncles, and aunts crying together beside the casket, something in me softened. For a moment, all the noise of past quarrels faded.

My family, from Quang Nam, has always been proud — even stubborn. Words come sharp, emotions run deep. But I believe everyone loved him — they just didn’t know how to show it. Sometimes, love hides behind silence and ego.

Every time I prayed at Grandma’s altar, I wished for only one thing: That the family would find peace again. I saw my father’s flaws, I saw my uncle’s temper, but I chose to stand in the middle — to honor my role as a daughter, a granddaughter.

And when Grandpa passed, I saw that wish come true. For once, everyone sat at the same table, sharing food, sharing tears. Whatever came after didn’t matter. In that moment, love returned.

No one is perfect. We all stumble, we all hurt each other sometimes. But forgiveness makes everything lighter. Holding onto pain only deepens the wound. Letting go — that’s true peace.

I pray that after this, our family will live more gently — kinder, softer, together. Because in the end, pride fades, and all that remains is love.

A funeral is not just a farewell. It’s a mirror — showing us where we come from, what remains after the goodbyes. Without Grandpa, there would be no father. Without father, no me. Without me, no tomorrow.

Time with loved ones is fragile — fleeting. Even a single meal, a small call, can mean everything. I’m grateful for this life, for this family, for the chance to have met him in this world. We meet because of fate — and part ways because it’s time. So, cherish the moments. Because life, like breath, comes and goes quietly.

After the funeral, I feel the need to slow down — to spend more time with those I love, to live with gentleness, with presence.

Though it hurts, I’m thankful — thankful to have been loved by Grandpa, to have been his grandchild. He left like a candle quietly fading, but his warmth remains — in our hearts, in the old house, in the stories we carry. Grandpa, rest peacefully. You have completed your journey — and your light stays with us, always.


Tuần qua, gia đình mình tiễn đưa ông về nơi an nghỉ cuối cùng. Cảm xúc nghẹn lại, thật khó diễn tả. Mọi việc đều bình thường cho đến khi nghe tiếng chuông Messenger reo lên. Chị hai gọi video trong bệnh viện, nói rằng ông đang ốm và đã được chuyển vào phòng bệnh đặc biệt, người nhà cũng không được vào. Lúc ấy, Mình chỉ kịp cầu mong ông không sao, rồi vội vàng đặt xe về quê.

Chiều đó, chị hai lại gọi. Lần này, chị được vào chăm ông. Ông đau đớn rên rỉ, ăn vào lại nôn ra, phải dùng đến ống dẫn thức ăn. Mình nghe mà không kìm được lòng, chỉ mong ông mau khỏe lại, vượt qua cơn đau.

Đến chiều tối, khi mình vừa lên xe, chị lại gọi. Lúc đó, cả gia đình quây quần quanh phòng bệnh của ông — anh ba nhìn lén qua khe cửa, bác hai, ba mẹ, chú thím đều ở đó. Chị nói vừa đưa sữa cho ông được rồi, chắc ông không sao đâu. Ôi, mình thở phào nhẹ nhõm. Mình nghĩ ông đã già, lại bị sốt xuất huyết rồi té gãy chân, nên chắc chỉ yếu tạm thời thôi. Vì bình thường ông rất khỏe, vẫn có thể quét rác, làm việc lặt vặt. Mắt ông yếu, tai nặng, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn. “Cầu trời ông mau khỏe lại.”

Tối đó, mình tắt mạng, chỉ mong ngủ một giấc rồi sáng về gặp ông. Sáng ra, mở Facebook, thấy anh chị em con cháu trong nhà đồng loạt đổi ảnh hoa sen trắng nền đen. Tim mình như hẫng một nhịp. Mở Messenger, thấy chị hai đã thu hồi bốn tin nhắn và có hai cuộc gọi nhỡ. Lúc đó, mình hiểu — ông đã ra đi mãi mãi. Ông không kịp đợi mình về - Ông mình hưởng thọ 99 tuổi. Ông tuổi Thìn — trùng tuổi với mình, đứa cháu duy nhất cùng con giáp với ông. Mỗi lần gặp, ông đều cười: ‘Con tuổi Thìn, cùng tuổi với ông mà.’

---

Trước đây, khi bà mất, mình cũng đang trên đường về. Khi đó, gia đình bảo bà ốm, dặn mình về thăm bà. Đến nơi, tang lễ đã được bày trí. Mình vỡ òa, khóc nức nở. Còn lần này, mình bình tĩnh hơn, tự trấn an bản thân: sinh – lão – bệnh – tử là quy luật. Ông cũng đã già rồi, đó là điều không thể tránh khỏi. Dáng ông nằm đẹp lắm, như lúc ông mình ngủ vậy, nhưng tay chân đã lạnh ngắt và không còn hơi thở.

“Dù biết ông đã yếu, nhưng khoảnh khắc tiễn biệt thật sự khiến mình thấy trống vắng, như một phần ký ức bị lấy đi.”

Mỗi lần về quê, mình đều ghé thăm ông, chỉ mong ông khỏe mạnh, vui vẻ. Những năm gần đây, ông không còn ở gần như trước nữa. Hồi nhỏ, ông bà ở ngay cạnh nhà mình, ngày nào cũng gặp. Ông bà là một phần tuổi thơ của mình. Khi ba mẹ đi làm, mình ở với ông bà, được ông chăm nom. Mỗi lần có bánh kẹo, ông lại chống gậy sang cho “bé Chi, cu Hiệp”.

Vào các dịp lễ như 30/4 hay Quốc khánh, ông lại sang nhà bảo mở tivi để xem diễu hành cùng. Ông hay kể mình những câu chuyện thời xưa. Ông bà thường bị táo bón, bà hay nấu khoai, cơm ghế khoai. Mỗi khi đi học về, đói bụng, mình lại chạy sang nhà ông bà, vừa ăn vừa trò chuyện. Những hình ảnh ấy — ông quét rác, đốt rác, bà ngồi bên bếp — đều in sâu trong ký ức tuổi thơ, thật bình dị mà đẹp đẽ.

---

Nghĩ về ông, mình lại nhớ đến những điều ông từng mong: con cháu thuận hòa, thương nhau. Thật ra, gia đình nội mình không hòa thuận. Anh em có những hiểu lầm, khúc mắc lớn. Khi bà mất, chú mình đưa ông về chăm. Mình biết ơn vì điều đó — chú ở nhà nên tiện chăm hơn, lại có con cháu trò chuyện khiến ông vui. Nhưng cũng từ đó, trong họ nảy sinh bất hòa, cãi vã, rồi chẳng mấy ai lui tới. Mình biết ông rất buồn. Mình khi ấy chỉ là một đứa nhỏ, không có tiếng nói. Chỉ biết thầm cầu nguyện: miễn ông khỏe, bình an, được gặp ông là đủ. Ông ở đâu cũng được, chỉ mong ông sống vui, sống thọ.

Gia đình gốc Quảng Nam, dòng họ mình có phần gia trưởng, bảo thủ, nói năng cộc cằn. Bình thường, để ba, bác và chú ngồi lại nói chuyện với nhau là điều gần như không thể. Ai cũng có cái tôi và sự hơn thua.

Nhưng hôm nay, cảnh ba bác chú cùng đứng đó, cùng rơi nước mắt bên linh cữu khiến mình nghẹn lòng.

Mình nhận ra, có lẽ ai cũng thương ông, chỉ là cái tôi đã che lấp đi mọi thứ. Và giây phút này, khi ông nằm xuống, mọi sự hơn thua dường như không còn ý nghĩa gì nữa.

Mỗi khi thắp nhang cho bà nội, mình chỉ cầu mong một điều duy nhất: anh em, con cháu bên nội được hoà thuận, đừng chia bè, chia nhóm. Ba mình có sai, mình nhận thấy điều đó và từng góp ý. Nhưng cái tôi của người đàn ông lớn lắm. Còn chú mình, nhiều khi nóng giận, lời nói khó nghe, khiến người khác tổn thương. Mình chọn giữ vị trí trung lập, hướng về bổn phận – của người con, người cháu.

Khi ông mất, điều khiến mình nhẹ lòng là thấy lời cầu nguyện ấy thành hiện thực — tang lễ khiến mọi người xích lại gần nhau hơn, cùng lo cho ông. Dù biết sau đó sẽ có lời ra tiếng vào, mình cũng mặc. Cùng ngồi chung mâm, cùng lo cho ông là đủ. 

Với mình, không ai xấu. Ai cũng có khuyết điểm, chỉ cần hiểu và tha thứ cho nhau, mọi thứ sẽ nhẹ nhàng. Giữ mãi những gai dằm trong lòng chỉ khiến cả hai cùng đau. Buông bỏ mới thật sự là thanh thản.

Nguyện cầu sau lần này, gia đình mình sẽ hoà thuận hơn, sống bình yên, bao dung hơn.

Hơn thua rồi cũng được gì — kiếp người rồi ai cũng trở về với cát bụi.

Lễ tang không chỉ là lời chia tay, mà còn là dịp để mình biết ơn và nhìn lại những gì ông để lại. “Có ông rồi mới có cha, có cha mới có con, có con rồi mới có cháu.”

Mình nhận ra, thời gian bên người thân thật ngắn ngủi. Đôi khi chỉ một cuộc gọi, một bữa cơm cũng quý giá biết bao. Biết ơn vì được sinh ra, vì có cơ hội làm người. Gặp nhau trong kiếp này là duyên, là nợ, là định mệnh. Hãy trân trọng nhau khi còn có thể — vì sinh tử vô thường.

Sau tang lễ, mình thấy cần sống chậm lại, dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, học cách trân trọng hiện tại. “Dù buồn, nhưng con cảm ơn vì được sinh ra trong tình thương của ông – điều sẽ mãi là phần đẹp nhất trong ký ức. Cảm ơn vì kiếp này được làm cháu của ông. Ông đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

Ông ra đi như ngọn đèn vừa tắt, để lại hơi ấm trong căn nhà và trong lòng con cháu. Ông của con, yên nghỉ nhé.”

Year of the Fire Dragon (1926) 🐉

09-09 - Ất Tỵ - (29-10-2025) ☘️

Did this healing story resonate?

Your healing journey matters too. Share your own story or connect with me. Together, we create a supportive community where authentic healing can flourish.

Connect with Me

🤗 Remember: Your healing journey is unique and valuable